Nhiều lúc, bạn rất ít viết khi hạnh phúc. Nhưng khi đau khổ, bạn lại viết nhiều. Anh đang ở lưng chừng giữa hạnh phúc và khổ đau, càng viết thì càng cảm thấy những điều mình viết ra chưa thấm vào đâu với những điều mình đang trải nghiệm.
Có nhiều người sống cả đời trong một phút. Anh đã chẳng từng sống lẫm liệt như một người đàn ông và bây giờ trượt chân ngã xuống đời nàng. Cứ tưởng rằng trái đất tròn, nên những người yêu nhau sẽ về lại với nhau. Người ta vẫn nói vậy, nhưng thực tế lại khác. Vì trái đất quá lớn, không phải người yêu nào cũng đi hết vòng tròn ấy. Và cuối cùng một trong hai người, dừng lại.Phượng là người dừng lại trước tiên. Và cái thảm kịch tự nó giống như một cơn mưa đậm trên mặt kính xe, cái gạt nước vừa xua đi đã đầy lại.
Anh chưa biết nói làm sao về một tình yêu không ấm áp nhưng cũng không hời hợt…
Phượng có một ưu điểm là có sự mạnh mẽ của một người đàn ông đồng thời có cái lãng mạn của một người phụ nữ. Ðúng như những gì nàng nói trên mục tìm bạn bốn phương: “Tin ở Thượng Ðế nhưng ít khi đi nhà thờ. Không xét đoán người khác nhưng không thích bị lợi dụng. Muốn tìm một người đàn ông đứng tuổi, có học, không cần giàu, đã qua một lần gẫy đổ để biết tha thứ. Và cần sự thủy chung. Nếu hợp sẽ tiến xa hơn, còn bây giờ thì bắt đầu ở tình bạn. Xin đừng đùa…. ÐT số: hoặc email…”
Chính vì vậy, khi viết e mail cho nàng, anh thấy mình hội đủ điều kiện do nàng đưa ra. Những ưu điểm khác tự nó sẽ bộc lộ khi đứng trước nàng. Còn hiện tại, anh là một nhà văn nghèo không thành công nhưng tham vọng. Là mong có ai đó giúp đỡ về gánh nặng cơm áo trong khi chờ đợi hoàn tất một tác phẩm để đời.
Phượng là người đề nghị gặp anh ngày thứ năm mỗi tuần. Sau 2 giờ chiều. Ðó là quy ước. Ðịa điểm là căn phòng 303 của Marriott nhìn xuống góc đường Jolley Ville. Trước mỗi dãy phòng người ta trồng những cây cọ vùng California. Màu xanh tiệp với màu cửa sổ, từng buổi sáng mở ra đón không khí và ánh nắng mặt trời. Buổi chiều cửa khép lại. Xe cộ chạy lướt qua rồi biến mất sau một ngọn đồi quanh co đường 360. Khi đến đây, Phượng là người ra đón anh ở phòng tiếp tân, trước khi giao cho anh cái thẻ chìa khóa phòng.
– Rồi anh sẽ nói là anh thích nơi này cho mà coi.
Hai người chỉ có khoảng thời gian từ đó đến tối. Sáng hôm sau, nàng đi đâu anh không biết và nếu có hỏi nàng cũng không nói. Chỉ nghe nàng nói trở về làm tiếp công việc dang dở của mình. Một lần anh vờ như tình cờ, hỏi nàng:
– Tất cả những gì em làm cho anh có phải chỉ nói Bye rồi thôi?
– Vậy còn chuyện gì?
– Ngoài cái tên mà em nói với anh, không có thêm một điều gì khác?
– Chẳng hạn?
– Việc làm và hoàn cảnh của em?
– Ðâu có cần thiết đâu. Mình không có nhiều thời gian để đi xa hơn những giới hạn. Anh nên để tâm đến những trang bản thảo của anh và nếu còn thời gian, hãy coi chừng những ly rượu đừng để nó đổ ra khăn trải giường…
Nàng xa gần về triệu chứng ghiền uống của anh. Càng về lâu, anh cảm thấy rượu là chất xúc tác để anh viết, bên cạnh những sôi nổi của nàng.
Ðôi lúc nàng kín đáo để lại một ít tiền dưới gối và đi.
Chiếc áo sơ mi màu hột gà xắn lên ở hai khuỷu tay- có gài nút- đôi khi là chiếc áo thun tròng cổ và chiếc quần jean mòn rách ở hai đầu gối là trang phục thường thấy của nàng. Tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng và dáng điệu mảnh mai cũng biến đi như một vệt khói. Nhìn vệt khói đó, đâu ai biết nàng từng có một thời gẫy đổ?
Còn lại trong căn phòng rất ít đồ đạc nhưng anh vẫn cảm thấy chật chội. Mùi hương còn đậm trên gối. Nàng xức nước hoa White Diamond. Nhưng son môi của nàng lại có mùi khác. Một chiếc laptop lúc nào anh cũng đem theo bên người. Và một chai Martini lúc nào cũng vơi.
Những trang bản thảo chưa làm ướt cuộc đời sau cơn mưa, và sắc cầu vồng lộng lẫy vẫn chấp chới đàng sau những cơn bão rớt. Dưới những bờ môi cong và dưới những trì kéo của da thịt, tình yêu và tâm hồn của một người đàn bà vẫn còn là một ẩn số…
Không có đường tắt nào cho việc lãng quên một người nào đó. Chúng ta phải học cách chịu đựng mỗi ngày cho đến khi chúng ta không còn nhớ họ nữa.
Khi mọi thứ rời đi (hay sắp sửa rời đi) khiến ta trân trọng chúng hơn là lúc chúng ta thực sự sở hữu chúng. Anh nghĩ mình sắp mất Phượng.
Ngày thứ năm kế tiếp Phượng trở lại sớm hơn, buổi sáng và ngay giờ break time. Túi đồ ăn bằng giấy từ cửa hàng bán thức ăn Tàu túm sơ sài gần muốn rách vì nàng ôm đi qua một block đường và qua một cầu thang máy. Một nải chuối và một chai nước lọc là hai thứ nàng không thể thiếu. Nàng bày ra trước mặt anh. Chiếc bàn kề bên cửa sổ để anh và nàng có thể vừa ăn vừa nhìn xuống đường.
Mùa này có mưa nhưng rất ít. Ðã có những ngày mưa miệt mài trong thành phố. Cỏ vàng úa lao xao. Trên những ô cửa từ phòng anh và những phòng đối diện, lời ban mai thuôn thả trôi qua nỗi mênh mông để bắt tay với nỗi buồn. Những chuyện tình yêu khởi đầu giống như tiếng gió thổi. Rồi một ngày tiếng gió đậm màu những yếu lòng. Và những tình nhân tưởng chừng đã cảm thông nhưng mọi cánh cửa mới chạm vào đã khép…
– Hôm nay có cà phê cho anh.
Nàng đẩy ly cà phê về phía anh và ngồi xuống. “Hôm nay anh viết được nhiều hơn hôm qua?”
Phượng hỏi.
Anh không trả lời. Màu mắt của nàng chông chênh không phải vì nắng mà vì những long lanh héo hắt. Có bao giờ một người cam chịu tàn lụi vào những khao khát của người khác?
Anh đang tàn lụi vào những khát khao của nàng.
– Ðôi lúc anh nghĩ giá mà anh không bị ràng buộc bởi em, anh sẽ viết dễ dàng hơn…
– Chúng ta có ràng buộc nhau đâu?
– Vẫn. Vì nếu không thì anh không ở đây, trong căn phòng này.
– Em đã không bận tâm thì tại sao anh bận tâm? Cái thế giới này luôn làm cho người ta tan vỡ. Nhưng tình yêu mới là cảm giác quan trọng.
– Nhưng anh vẫn cảm giác bất an, khi em vẫn là một người phụ nữ gieo trong anh nhiều dấu hỏi…
Bao giờ cũng vậy, khi chạm đến điều này, thì Phượng đã nhún vai và từ phía sau lưng, nàng vòng tay qua ôm cổ anh. Giọng nói ướt đẫm những bước chân mưa và có khả năng làm cho người ta trợt té.
– Ðừng lãng phí thời gian với em nữa…
Anh nghe biết những ngón tay của nàng đang uyển chuyển tháo gỡ những vướng bận trên người anh. Ðôi mắt nhìn anh như nhìn một con mồi đang sa bẫy…
Ngày đầu tiên anh bước vào cái thế giới của những người cai rượu, cảm giác rất bình thản. Và thế giới của những tâm hồn lớn và sóng sánh bia bọt dễ quen nhau. Có một người làm chủ lớp học và khoảng gần 10 người quây quần trong một gian phòng nhỏ. Ða số là dân bản xứ, chỉ duy nhứt có hai người là Việt Nam. Anh và Nancy. Nhưng nàng không phải là đến lớp với tư cách một học viên. Mà là một nhân viên xã hội. Nàng nói:
“Tôi không biết mình có thể làm điều gì và… ai… trong quý vị sẽ cần một cô gái Á Châu vụng về như tôi giúp đỡ? Nhưng đến hết chương trình mà không có ai, thì tôi sẽ tình nguyện giúp đỡ… ông khách nào khó tính… nhất… đang ngồi tại đây”.
Rõ ràng nàng ám chỉ anh. Lúc này anh thấy chiếc cổ trắng của nàng vươn cao giữa hai bờ vai phẳng phiu. Từ ngấn cổ đó là những đường gân xanh mờ nhạt như một mạch đời chìm khuất. Những sợi máu sẽ theo nhau về đâu khi trái tim nàng ngậm đầy những đam mê chín ửng? Những bối rối dường như cũng ùa về như sóng mà tâm hồn dài rộng những cửa biển mù lòa.
Mặc kệ những tia nhìn và câu nói bu lu ba loa của những người trong phòng, anh đứng lên ra ngoài hành lang. Những viên gạch sôi nổi và mát lạnh dưới chân nếu anh chịu khó cởi bỏ giầy. Có những niềm vui chạy đuổi theo nhau trên những cánh cửa sổ được mở. Hôm qua là quá khứ. Ngày mai là điều bí ẩn. Chỉ có hôm nay là một món quà.
Anh gặp Nancy trong hoàn cảnh như vậy. Những giờ học kế tiếp (để cho đủ tín chỉ nộp cho cảnh sát) anh còn gặp nàng hai lần. Cuộc đời này gắn kết nhau bởi sự lựa chọn. Sự lựa chọn này tiếp nối những sự lựa chọn khác. Mãi về sau này, anh không biết giữa hai người, Nancy đã chọn anh hay anh đã chọn nàng. Nhưng anh biết số phận anh đã lệ thuộc vào nàng. Một ngày, anh nhớ là một ngày thứ bảy. Buổi chiều. Anh đề nghị với nàng:
– Anh có thể mua cho em một ly cà phê được không?
– Không cần.
– Anh nhớ ngày đầu tiên, em nói anh là một ông già khó tính… Và muốn được giúp đỡ anh…
– Dĩ nhiên rồi…
– Nhưng trong lúc này thì vai trò đó đổi lại. Em hơi khó tính và anh muốn giúp đỡ em…
– Em không khó tính.
Vừa nói, Nancy vừa đi như người đang nhảy lò cò, vì một quai dép tuột ra khỏi gót chân. “Anh giúp giùm em cái này coi”. Nàng đưa chiếc dép cho anh nhờ sửa giùm. Chiếc dây gài bị trệch ra khỏi chiếc khoen.
“Nhưng em không muốn anh nhân cơ hội này để cầm trong tay một ly rượu”.
(Nàng biết chiếc quán mà anh định vào vừa bán cà phê vừa phục vụ thức uống sau 2 giờ chiều. Ở đó, thay vì uống cà phê, người ta sẽ không màng đến một chất lỏng màu đen chuyên trị những thao thức. Nhưng bia thì khác, giấc ngủ sẽ đến dễ dàng hơn).
– Hãy nói cho em nghe về anh. Hãy nói những gì mà em chưa biết. Ðừng nói những gì mà em đã biết…
– Anh đang sống giống như một người vô gia cư, nhưng mang trong lòng một hoài bão. Muốn làm một nhà văn nhưng chua xót thay anh chưa chứng minh được khả năng của mình. Anh luôn có một thôi thúc trong đầu mỗi buổi sáng là phải viết xuống một điều gì đó giống như một viễn cảnh không nằm trong thế giới này. Viễn cảnh đó anh chỉ thường thấy và chạm nó hàng đêm, trong giấc mơ. Những giấc mơ mà mỗi khi tỉnh táo anh cảm thấy trái tim mình tan nát… Rồi anh gặp Phượng.
– Phượng yêu anh?
– Anh không rõ.
– Hai người biết nhau trong trường hợp nào?
– Cô ấy đăng tìm bạn trên báo.
– Nhưng Phượng rất giàu?
– Anh cũng không rõ. Chỉ biết là cô ấy rất hào phóng. Nhờ vậy mà mấy tháng nay anh không bận tâm về sinh kế…
– Anh có yêu Phượng không?
– Có. Nhưng anh yêu cô ấy, không có nghĩa là anh không yêu em, hoặc yêu ít hơn.
– Sao lạ vậy?
– Bởi tình yêu tự do là tình yêu luôn tồn tại. Nó giải thoát chớ không ràng buộc.
– Còn gì nữa?
– Có lần anh định nói lời cầu hôn với Phượng. Nhưng trước khi nói và tìm mua cho cô ấy một chiếc nhẫn, anh muốn biết rõ hơn về một hoàn cảnh mà lâu nay anh chưa từng biết. Từ một lần trao đổi với nhân viên tiếp tân dưới lầu, anh tìm đến địa chỉ của nàng….
… Ðó là một căn biệt thự trên đồi gần đường “4 số 2” (2222). Phượng không biết anh đến nên ra mở cửa. Và anh nghe có tiếng một ai đó hỏi nàng từ balcon trên lầu… “Ai vậy em?” “Một người giao Pizza đi lầm địa chỉ…” Nàng trả lời.
Thứ Năm tuần đó Phượng không đến. Nhưng lúc anh ngồi ở quầy rượu của khách sạn thì nàng đến.
“Khi một người đàn bà nói với mình trước bữa ăn là rất vui khi gặp, có nghĩa là còn có thể gặp lại mình. Còn câu đó nói sau bữa ăn có nghĩa là họ sắp rút lui… Sau bữa ăn tối anh nghe Phượng nói với anh như vậy. Nàng cũng trách anh là tại sao đến nhà nàng mà không gọi phone trước? Anh trả lời là anh chỉ tiện thể ghé qua…”
Những người đàn bà được dạy rất nhiều để trưởng thành. Nhưng những câu chuyện mà chúng ta trải qua, nó dạy chúng ta phải chờ đợi.
– Anh không học được cách để biết những dấu hiệu, là những người yêu, những cuộc tình sẽ ở lại, hay sẽ ra đi…
Nancy và anh vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, không có dấu hiệu gì sẽ đi tiếp vào một nơi chốn nào đó, để ăn hay uống, hay mua sắm một thứ gì.
Mùa thu đến rồi mùa thu đi? Ðến chẳng chào mà đi cũng chẳng biết. Trong hơi thở của thời gian khẽ khàng, những bước chân của nàng giẫm lên mùa màng bằng những dấu son đài các. Ðường phố vẫn ngược xuôi xe cộ và hối hả khách bộ hành.
– Nếu để anh chọn lựa, anh sẽ chọn lựa một hoàn cảnh khác hay trở lại từ đầu?
– Anh không chọn một điều nào hết. Vì có thể những kết thúc tốt đẹp là tự mình vượt qua nỗi đau. Có thể những kết thúc tốt đẹp không dành cho một người đàn ông tuyệt vời….
Bỗng dưng anh muốn ôm nàng trong tay. Thật vậy. Nancy không lộ vẻ từ chối cũng không khuyến khích một cử chỉ như vậy. Dù sao nàng cũng không phải là một cô gái mới lớn.
– Anh yêu em như chưa từng được yêu…
– Nhưng chúng ta chưa biết rõ nhau mà? Nancy nói mà có vẻ như muốn thách thức.
– Dĩ nhiên. Anh từng muốn sống một mình. Ngồi một mình ở đâu đó trong một nơi chốn không tồn tại những tiếng động và ngôn ngữ của con người. Vì những lúc như vậy anh mới viết được dễ dàng.
– Cho tới khi…
– Cho tới khi thấy em trong lớp cai nghiện…
– Chỉ thấy thôi mà sao anh muốn lệ thuộc với em nhiều vậy?
– Không phải thấy thôi mà còn cảm nhận…
– ……
– Anh thích cách đi lại, và những trang sức của em. Thích hai hột bẹt mà em đeo trên hai mang tai. Nhiều khi anh không cầm lòng muốn môi mình hôn lên đó…
– Anh điên rồi…
– Thích bản nhạc mà em đang nghe, tâm hồn của em. Anh thích luôn những ước mơ của em. Những nụ cười và những cơn giận dữ…
– Cơn giận dữ? Em có giận ai bao giờ?
– Có đó. Một lần… Khi đưa em lên căn phòng của anh. Căn phòng mà Phượng thuê bao cho anh…
– Em không muốn anh mượn rượu để … dùng em làm một vật giải sầu…
– Cơn giận màu hồng và đẹp rực rỡ lúc đó, của em…
Nancy bật cười. “À há. Cơn giận màu hồng… Em mới vừa nghe qua”.
Nàng tựa lưng vào lan can dẫn vào một cửa hàng. Quay lưng về phía anh. Buổi chiều thoi thóp và nắng cũng trốn biệt đi đâu. Tóc nàng cũng thoi thóp trên vai anh. Vài sợi bay vướng trên cánh mũi nàng. Vài sợi trên má anh. Một lúc, anh nghe tiếng run bần bật từ ngực hay từ trái tim lạnh run? Không rõ. “Trong cái giây phút mà em và anh đang ở trong căn phòng, điều gì làm anh nhớ? Ðó là biển của anh…” Anh nói như nói với mình.
“Anh yêu Vũng Tàu. Biển và sự lãng mạn, ngay cả khi nó phẫn nộ. Yêu luôn những ly cà phê từ chiếc quán lộ thiên nhìn ra. Những con sóng vỗ rì rào, rượt đuổi và mất hút sau một ghềnh đá…”
– Nghe anh nói mà em cũng muốn yêu cái thành phố của anh… Vừa mới đây thôi.
– Nhâm nhi với anh một ly cà phê để nói về chuyện cũ thì như thế nào nhỉ?
– Ðược thôi. Nhưng em biết rằng sẽ mất ngủ khi uống cà phê giờ này.
– Em không biết là em đẹp thế nào đâu? Và mới mẻ trong bộ trang phục này…
– Câu nói này xưa rồi? Và anh dùng nó để tán tỉnh và cưa đổ bao nhiêu người rồi?
– Nếu là một câu tán tỉnh như em nói, thì tại sao em cứ khó khăn với anh?
– Vì nếu em dễ dàng thì chắc anh không ngó ngàng gì đến em… Em rất sợ đàn ông từng trải.
– Không phải từng trải mà chín chắn. Chỉ có Phượng… nàng thích đàn ông từng trải.
– Lại nhắc đến Phượng rồi. Nancy muốn nén tiếng thở dài, dù rất nhẹ.
“Ông bà muốn dùng món gì?” Người phục vụ hỏi khi hai người bước vào phòng. Hắn đang lau chiếc ly thủy tinh bằng chiếc khăn vải và máng nó trên vai. Ánh sáng mờ ảo quanh phòng và quanh lối đi giống như có ai thả khói lên trời. Chỉ có quầy rượu là ánh sáng nhiều hơn dội xuống từ các bóng đèn tròn. Sau lưng hắn, là chai lọ chứa đựng hàng trăm thứ bia. Hai cái vòi mỏ vịt to chảng dùng để bơm rượu ra ly nếu khách hàng muốn thưởng thức bia bằng ly cối.
– Một cà phê và một ly cam vắt. Nancy nhanh nhẩu nói.
– Cà phê cho thêm chút rượu rhum nhe? Anh nài nỉ…
– Ừ… hứ.
Nàng kéo ghế ngồi ngay quầy bar. Anh cũng ngồi kế nàng. Chỉ một thoáng, người phục vụ đẩy 2 ly nước về phía hai người…
– Ước gì anh có thể dẫn em ra khỏi cái quá khứ của anh, nhưng không thể…
– Tất cả mọi phụ nữ đều muốn người đàn ông đấu tranh chứ không muốn người đàn ông thụ động… Trước khi anh muốn làm điều khác, anh hãy thu nhặt những mảnh vỡ của mình đi… làm lại…
Ðêm hồn nhiên như nàng. Trên tóc nàng có mùi thơm nào đó bay qua khứu giác.
Anh đưa nàng ra khỏi quán. Mưa lắc rắc trên đường, những vạch vôi phân chia hai hướng đường cũng ướt. Giống như một cơn mộng, anh vu vơ đi tìm một giá trị tưởng chừng như tiếng khóc thật thà của trái tim. Và tự nhủ lòng đừng buồn, nhưng nghe tiếng mưa cứ chạy dài qua phố.
– … Sao anh lại hôn em?
– Vì … em làm phiền anh.
Anh nói và nghe trên miệng mình có một mùi son rất lạ…
– Anh chẳng từng ao ước thực sự hôn lên môi, lên mắt em. Ðược ôm em trong tay và đủ chặt để em không thể rời xa anh. Ðể nghe trách móc và mè nheo anh cùng lúc.
– Anh đã hôn quá nhiều người. Có nụ hôn nào thanh khiết dành cho em đâu?
Nàng nói đúng. Giữa nụ hôn của tình đầu và nụ hôn tình cuối, anh đã đi qua một đoạn đường dài. Ðã có nhiều chuyện xảy ra giữa hai nụ hôn đó…
Trên những vỉa hè nhỏ nhất, và hình như cũng cũ nhất ở thành phố anh ở, những con đường chồng chéo nhau như quá khứ. Và để đến được tình yêu em, đến được cái địa chỉ có ngôi nhà của em, anh đã phấn đấu và bỏ lại đàng sau những máu lệ từ trái tim mình.
Nhưng nếu anh không đến được nơi mà anh thuộc về hay đến mà biết có người quay lưng lại với anh, liệu anh có thể chịu đựng được hay không nhỉ?
Ðôi khi anh muốn em làm anh đau khổ, Muốn em xát muối vào vết thương cũ chưa lành miệng của anh. Ðể nghe được cái đau thương nhức nhối từ tình yêu muộn màng nhưng chói ngời ánh sáng. Và có như vậy anh mới bớt đi cái mặc cảm không thánh khiết với em.
Hơn lúc nào hết, anh biết rằng cái khoảnh khắc mà anh bước vào trái tim em, vào cái thế giới hồn nhiên nhưng cũng đầy bí ẩn của em. Nếu điều đó đúng và đang xảy ra- như một bài toán đúng đáp số- thì rõ ràng là chúng ta đang ở nơi mà chúng ta đang thuộc về…
– Em không bao giờ muốn xát muối vào vết thương của anh, đừng ngờ oan cho em…
– Anh nghĩ em có thể là người yêu của anh một ngày nào đó được không vậy?
– Anh đang tán em một cách tế nhị đó hả? Nhưng em sẽ làm anh thương tổn mất thôi…
– Bộ anh không làm em thương tổn sao? Nhưng anh chắc sẽ không khi nào bị thương tổn bởi em đâu…
“Hãy hôn em đi…” Bây giờ nàng kiểng chân lên. Hai bàn chân không. Không còn đôi dép vì rơi mất ở đâu đó trên đường.
“Hãy hôn em và hãy giữ em đủ lâu và chặt…”
“Ừ”…
“Hãy ghé lại chỗ anh đêm nay nhe?”
“Ừ”…
“ Em ừ… sao lại lắc đầu???”
Gần sáng, tiếng đập cửa làm anh thức giấc. Anh tưởng Nancy trở mình và làm rơi chiếc laptop xuống đất. Nhưng không phải. Nàng vẫn còn ngủ và quay lưng lại với anh. Chiếc chăn đêm không đủ ấm trên đôi vai phập phồng. Những đường gân vẫn mờ nhạt bên cổ nàng như một mạch đời chìm khuất. Mùi hương thể vẫn lãng đãng và bây giờ nồng thêm một mùi hương mới. Mùi nước hoa White Diamond và anh thấy Phượng đứng yên ở ngạch cửa. Khoác vội chiếc áo ngủ lên mình và chiếc áo kia cho Nancy, anh lảo đảo đứng lên.
– Mình ra ngoài nói chuyện được không? Phượng cấm cẳn.
– Vậy rồi…
Anh nhìn lui lại phía Nancy vẫn đang còn ngủ say (hay nàng cố làm ra vẻ ngủ say?)
Phượng ném cái nhìn nửa khinh bỉ nửa thù ghét lên cái dáng dấp đại diện cho phái yếu giống như nàng, bước ra ngoài. Hôm nay vẫn chưa phải là ngày thứ năm trong tuần lễ. Nhưng đâu có ai giữ một cơn bão đừng bay lạc qua một khung trời áp thấp nhiệt đới?
Khi yên ổn trong hai chiếc ghế ngồi ở phòng tiền sảnh, anh biết anh càng ít nói chừng nào càng tốt chừng nấy.
– Em có chuyện ghé ngang qua để gia hạn phòng… Và tiện thể có hẹn với một người.
– Danh từ hẹn có nghĩa rộng lắm…
– Nên em muốn mượn lại căn phòng của một nhà văn được chứ?
– Em hãy nói những gì em cần nói. Anh đang sẵn sàng nghe đây…
– Mặc dù em rất ghét phải nói rằng em đã mất kiểm soát bản thân, nhưng quả thật em đã cố kềm chế. Và quả thật là em có trót yêu anh… Câu hỏi mà em muốn đặt ra là tại sao anh không còn yêu em nữa?
– Mình có yêu nhau đủ chưa?
– Anh nói vậy là sao?
– Tất cả những điều này rồi sẽ trôi ngang qua em. Em xứng đáng với những gì tốt hơn anh…
– Nhìn anh với cô ta, nó nhắc với em rằng anh từng yêu em như thế nào…
– Ðúng vậy. Nhưng tại sao em không cho anh biết là em đã có một gia đình và một người đàn ông chăm sóc cho em 6 ngày trong một tuần lễ…? Em đâu biết anh từng nhớ ơn em đã cưu mang, từng có lần muốn bỏ hẳn rượu và từng muốn nói lời cầu hôn em… Chiếc nhẫn mà anh dành dụm tiền để mua cho em vẫn đang nằm trong ví của anh, bây giờ anh không muốn giữ nó nữa. Em có muốn anh gởi lại cho em không?
– Không cần. Cô ấy là ai vậy? Có giàu hơn em không?
– Cô ấy là một nhân viên làm ở Sở Xã Hội. Cô ấy chẳng những không giàu mà cũng không tự giúp được cho bản thân. Nhưng anh có thể giúp được cho cô ấy… Liệu một người tìm thấy tình yêu đích thực của mình, trong khi hoàn cảnh em thì đã có nơi có chốn, em khuyên anh phải làm gì? Bỏ qua cơ hội hay ngồi đó nhặt những mảnh vỡ?
– Ðó là tự anh cắt đứt chớ không phải tự em.
– Có thể những kết thúc tốt đẹp không dành cho một người đàn ông tuyệt vời. Nhưng chính anh tìm được.
– Anh còn nhớ lời tìm bạn của em trên báo không?
– “Không xét đoán người khác nhưng không thích bị lợi dụng. Muốn tìm một người đàn ông đứng tuổi, có học, không cần giàu, đã qua một lần gẫy đổ để biết tha thứ. Và cần sự thủy chung…”
– Hợp đồng đó coi như đã bị bể.
– Không phải lỗi hoàn toàn cho một phía…
– Tác phẩm của anh thế nào?
– Có lẽ sẽ thành hình sau biến cố này.
– Chúc anh thành công. Ðàn ông các anh có thể sống mà không cần tình yêu. Nhưng phụ nữ thì khác…
– Ðúng. Cuộc sống luôn đầy thách thức và bất công. Nhưng chúng ta không ai muốn từ bỏ và dừng bước. Ai cũng muốn đi về phía trước. Tình yêu cũng vậy. Nó không bao giờ đủ để nhận và cho đi…
– Em muốn anh gởi lại chìa khóa phòng cho nhân viên tiếp tân một giờ đồng hồ nữa. Thời gian qua anh không có làm thêm một cái thứ hai chứ?
– Không? Tại sao?
– Em chỉ sợ lúc em đang có ai khác… anh mở cửa vào…
– À há. Lời chia tay đó phải không?
– Tất cả điều mà em có thể làm là nói yêu anh và tạm biệt. Hẹn gặp lại lần sau, nếu như có lần sau…
Phượng đứng lên, bất ngờ nàng ôm chầm lấy anh, kéo đầu anh xuống và cắn mạnh vào môi anh, và nói: “Ðồ đĩ đực”.
Ðó là sự thương tổn không hề nhẹ…
Một lúc sau anh vẫn còn đứng ở tiền phòng, chưa biết cái hôn của nàng có làm anh chảy máu.
Anh trở lên thang máy và trở lại căn phòng 303. Nancy vẫn còn đang say giấc. Lúc anh quay lưng đóng cửa phòng, anh nghe tiếng “ngái ngủ” của nàng:
– Ai vậy anh?
– “Một người giao Pizza đi lầm địa chỉ…”
Hai người chỉ có khoảng thời gian từ đó đến tối. Sáng hôm sau, nàng đi đâu anh không biết và nếu có hỏi nàng cũng không nói. Chỉ nghe nàng nói trở về làm tiếp công việc dang dở của mình. Một lần anh vờ như tình cờ, hỏi nàng:
– Tất cả những gì em làm cho anh có phải chỉ nói Bye rồi thôi?
– Vậy còn chuyện gì?
– Ngoài cái tên mà em nói với anh, không có thêm một điều gì khác?
– Chẳng hạn?
– Việc làm và hoàn cảnh của em?
– Ðâu có cần thiết đâu. Mình không có nhiều thời gian để đi xa hơn những giới hạn. Anh nên để tâm đến những trang bản thảo của anh và nếu còn thời gian, hãy coi chừng những ly rượu đừng để nó đổ ra khăn trải giường…
Nàng xa gần về triệu chứng ghiền uống của anh. Càng về lâu, anh cảm thấy rượu là chất xúc tác để anh viết, bên cạnh những sôi nổi của nàng.
Ðôi lúc nàng kín đáo để lại một ít tiền dưới gối và đi.
Chiếc áo sơ mi màu hột gà xắn lên ở hai khuỷu tay- có gài nút- đôi khi là chiếc áo thun tròng cổ và chiếc quần jean mòn rách ở hai đầu gối là trang phục thường thấy của nàng. Tiếng cửa phòng đóng lại sau lưng và dáng điệu mảnh mai cũng biến đi như một vệt khói. Nhìn vệt khói đó, đâu ai biết nàng từng có một thời gẫy đổ?
Còn lại trong căn phòng rất ít đồ đạc nhưng anh vẫn cảm thấy chật chội. Mùi hương còn đậm trên gối. Nàng xức nước hoa White Diamond. Nhưng son môi của nàng lại có mùi khác. Một chiếc laptop lúc nào anh cũng đem theo bên người. Và một chai Martini lúc nào cũng vơi.
Những trang bản thảo chưa làm ướt cuộc đời sau cơn mưa, và sắc cầu vồng lộng lẫy vẫn chấp chới đàng sau những cơn bão rớt. Dưới những bờ môi cong và dưới những trì kéo của da thịt, tình yêu và tâm hồn của một người đàn bà vẫn còn là một ẩn số…
Không có đường tắt nào cho việc lãng quên một người nào đó. Chúng ta phải học cách chịu đựng mỗi ngày cho đến khi chúng ta không còn nhớ họ nữa.
Khi mọi thứ rời đi (hay sắp sửa rời đi) khiến ta trân trọng chúng hơn là lúc chúng ta thực sự sở hữu chúng. Anh nghĩ mình sắp mất Phượng.
Ngày thứ năm kế tiếp Phượng trở lại sớm hơn, buổi sáng và ngay giờ break time. Túi đồ ăn bằng giấy từ cửa hàng bán thức ăn Tàu túm sơ sài gần muốn rách vì nàng ôm đi qua một block đường và qua một cầu thang máy. Một nải chuối và một chai nước lọc là hai thứ nàng không thể thiếu. Nàng bày ra trước mặt anh. Chiếc bàn kề bên cửa sổ để anh và nàng có thể vừa ăn vừa nhìn xuống đường.
Mùa này có mưa nhưng rất ít. Ðã có những ngày mưa miệt mài trong thành phố. Cỏ vàng úa lao xao. Trên những ô cửa từ phòng anh và những phòng đối diện, lời ban mai thuôn thả trôi qua nỗi mênh mông để bắt tay với nỗi buồn. Những chuyện tình yêu khởi đầu giống như tiếng gió thổi. Rồi một ngày tiếng gió đậm màu những yếu lòng. Và những tình nhân tưởng chừng đã cảm thông nhưng mọi cánh cửa mới chạm vào đã khép…
– Hôm nay có cà phê cho anh.
Nàng đẩy ly cà phê về phía anh và ngồi xuống. “Hôm nay anh viết được nhiều hơn hôm qua?”
Phượng hỏi.
Anh không trả lời. Màu mắt của nàng chông chênh không phải vì nắng mà vì những long lanh héo hắt. Có bao giờ một người cam chịu tàn lụi vào những khao khát của người khác?
Anh đang tàn lụi vào những khát khao của nàng.
– Ðôi lúc anh nghĩ giá mà anh không bị ràng buộc bởi em, anh sẽ viết dễ dàng hơn…
– Chúng ta có ràng buộc nhau đâu?
– Vẫn. Vì nếu không thì anh không ở đây, trong căn phòng này.
– Em đã không bận tâm thì tại sao anh bận tâm? Cái thế giới này luôn làm cho người ta tan vỡ. Nhưng tình yêu mới là cảm giác quan trọng.
– Nhưng anh vẫn cảm giác bất an, khi em vẫn là một người phụ nữ gieo trong anh nhiều dấu hỏi…
Bao giờ cũng vậy, khi chạm đến điều này, thì Phượng đã nhún vai và từ phía sau lưng, nàng vòng tay qua ôm cổ anh. Giọng nói ướt đẫm những bước chân mưa và có khả năng làm cho người ta trợt té.
– Ðừng lãng phí thời gian với em nữa…
Anh nghe biết những ngón tay của nàng đang uyển chuyển tháo gỡ những vướng bận trên người anh. Ðôi mắt nhìn anh như nhìn một con mồi đang sa bẫy…
Ngày đầu tiên anh bước vào cái thế giới của những người cai rượu, cảm giác rất bình thản. Và thế giới của những tâm hồn lớn và sóng sánh bia bọt dễ quen nhau. Có một người làm chủ lớp học và khoảng gần 10 người quây quần trong một gian phòng nhỏ. Ða số là dân bản xứ, chỉ duy nhứt có hai người là Việt Nam. Anh và Nancy. Nhưng nàng không phải là đến lớp với tư cách một học viên. Mà là một nhân viên xã hội. Nàng nói:
“Tôi không biết mình có thể làm điều gì và… ai… trong quý vị sẽ cần một cô gái Á Châu vụng về như tôi giúp đỡ? Nhưng đến hết chương trình mà không có ai, thì tôi sẽ tình nguyện giúp đỡ… ông khách nào khó tính… nhất… đang ngồi tại đây”.
Rõ ràng nàng ám chỉ anh. Lúc này anh thấy chiếc cổ trắng của nàng vươn cao giữa hai bờ vai phẳng phiu. Từ ngấn cổ đó là những đường gân xanh mờ nhạt như một mạch đời chìm khuất. Những sợi máu sẽ theo nhau về đâu khi trái tim nàng ngậm đầy những đam mê chín ửng? Những bối rối dường như cũng ùa về như sóng mà tâm hồn dài rộng những cửa biển mù lòa.
Mặc kệ những tia nhìn và câu nói bu lu ba loa của những người trong phòng, anh đứng lên ra ngoài hành lang. Những viên gạch sôi nổi và mát lạnh dưới chân nếu anh chịu khó cởi bỏ giầy. Có những niềm vui chạy đuổi theo nhau trên những cánh cửa sổ được mở. Hôm qua là quá khứ. Ngày mai là điều bí ẩn. Chỉ có hôm nay là một món quà.
Anh gặp Nancy trong hoàn cảnh như vậy. Những giờ học kế tiếp (để cho đủ tín chỉ nộp cho cảnh sát) anh còn gặp nàng hai lần. Cuộc đời này gắn kết nhau bởi sự lựa chọn. Sự lựa chọn này tiếp nối những sự lựa chọn khác. Mãi về sau này, anh không biết giữa hai người, Nancy đã chọn anh hay anh đã chọn nàng. Nhưng anh biết số phận anh đã lệ thuộc vào nàng. Một ngày, anh nhớ là một ngày thứ bảy. Buổi chiều. Anh đề nghị với nàng:
– Anh có thể mua cho em một ly cà phê được không?
– Không cần.
– Anh nhớ ngày đầu tiên, em nói anh là một ông già khó tính… Và muốn được giúp đỡ anh…
– Dĩ nhiên rồi…
– Nhưng trong lúc này thì vai trò đó đổi lại. Em hơi khó tính và anh muốn giúp đỡ em…
– Em không khó tính.
Vừa nói, Nancy vừa đi như người đang nhảy lò cò, vì một quai dép tuột ra khỏi gót chân. “Anh giúp giùm em cái này coi”. Nàng đưa chiếc dép cho anh nhờ sửa giùm. Chiếc dây gài bị trệch ra khỏi chiếc khoen.
“Nhưng em không muốn anh nhân cơ hội này để cầm trong tay một ly rượu”.
(Nàng biết chiếc quán mà anh định vào vừa bán cà phê vừa phục vụ thức uống sau 2 giờ chiều. Ở đó, thay vì uống cà phê, người ta sẽ không màng đến một chất lỏng màu đen chuyên trị những thao thức. Nhưng bia thì khác, giấc ngủ sẽ đến dễ dàng hơn).
– Hãy nói cho em nghe về anh. Hãy nói những gì mà em chưa biết. Ðừng nói những gì mà em đã biết…
– Anh đang sống giống như một người vô gia cư, nhưng mang trong lòng một hoài bão. Muốn làm một nhà văn nhưng chua xót thay anh chưa chứng minh được khả năng của mình. Anh luôn có một thôi thúc trong đầu mỗi buổi sáng là phải viết xuống một điều gì đó giống như một viễn cảnh không nằm trong thế giới này. Viễn cảnh đó anh chỉ thường thấy và chạm nó hàng đêm, trong giấc mơ. Những giấc mơ mà mỗi khi tỉnh táo anh cảm thấy trái tim mình tan nát… Rồi anh gặp Phượng.
– Phượng yêu anh?
– Anh không rõ.
– Hai người biết nhau trong trường hợp nào?
– Cô ấy đăng tìm bạn trên báo.
– Nhưng Phượng rất giàu?
– Anh cũng không rõ. Chỉ biết là cô ấy rất hào phóng. Nhờ vậy mà mấy tháng nay anh không bận tâm về sinh kế…
– Anh có yêu Phượng không?
– Có. Nhưng anh yêu cô ấy, không có nghĩa là anh không yêu em, hoặc yêu ít hơn.
– Sao lạ vậy?
– Bởi tình yêu tự do là tình yêu luôn tồn tại. Nó giải thoát chớ không ràng buộc.
– Còn gì nữa?
– Có lần anh định nói lời cầu hôn với Phượng. Nhưng trước khi nói và tìm mua cho cô ấy một chiếc nhẫn, anh muốn biết rõ hơn về một hoàn cảnh mà lâu nay anh chưa từng biết. Từ một lần trao đổi với nhân viên tiếp tân dưới lầu, anh tìm đến địa chỉ của nàng….
… Ðó là một căn biệt thự trên đồi gần đường “4 số 2” (2222). Phượng không biết anh đến nên ra mở cửa. Và anh nghe có tiếng một ai đó hỏi nàng từ balcon trên lầu… “Ai vậy em?” “Một người giao Pizza đi lầm địa chỉ…” Nàng trả lời.
Thứ Năm tuần đó Phượng không đến. Nhưng lúc anh ngồi ở quầy rượu của khách sạn thì nàng đến.
“Khi một người đàn bà nói với mình trước bữa ăn là rất vui khi gặp, có nghĩa là còn có thể gặp lại mình. Còn câu đó nói sau bữa ăn có nghĩa là họ sắp rút lui… Sau bữa ăn tối anh nghe Phượng nói với anh như vậy. Nàng cũng trách anh là tại sao đến nhà nàng mà không gọi phone trước? Anh trả lời là anh chỉ tiện thể ghé qua…”
Những người đàn bà được dạy rất nhiều để trưởng thành. Nhưng những câu chuyện mà chúng ta trải qua, nó dạy chúng ta phải chờ đợi.
– Anh không học được cách để biết những dấu hiệu, là những người yêu, những cuộc tình sẽ ở lại, hay sẽ ra đi…
Nancy và anh vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, không có dấu hiệu gì sẽ đi tiếp vào một nơi chốn nào đó, để ăn hay uống, hay mua sắm một thứ gì.
Mùa thu đến rồi mùa thu đi? Ðến chẳng chào mà đi cũng chẳng biết. Trong hơi thở của thời gian khẽ khàng, những bước chân của nàng giẫm lên mùa màng bằng những dấu son đài các. Ðường phố vẫn ngược xuôi xe cộ và hối hả khách bộ hành.
– Nếu để anh chọn lựa, anh sẽ chọn lựa một hoàn cảnh khác hay trở lại từ đầu?
– Anh không chọn một điều nào hết. Vì có thể những kết thúc tốt đẹp là tự mình vượt qua nỗi đau. Có thể những kết thúc tốt đẹp không dành cho một người đàn ông tuyệt vời….
Bỗng dưng anh muốn ôm nàng trong tay. Thật vậy. Nancy không lộ vẻ từ chối cũng không khuyến khích một cử chỉ như vậy. Dù sao nàng cũng không phải là một cô gái mới lớn.
– Anh yêu em như chưa từng được yêu…
– Nhưng chúng ta chưa biết rõ nhau mà? Nancy nói mà có vẻ như muốn thách thức.
– Dĩ nhiên. Anh từng muốn sống một mình. Ngồi một mình ở đâu đó trong một nơi chốn không tồn tại những tiếng động và ngôn ngữ của con người. Vì những lúc như vậy anh mới viết được dễ dàng.
– Cho tới khi…
– Cho tới khi thấy em trong lớp cai nghiện…
– Chỉ thấy thôi mà sao anh muốn lệ thuộc với em nhiều vậy?
– Không phải thấy thôi mà còn cảm nhận…
– ……
– Anh thích cách đi lại, và những trang sức của em. Thích hai hột bẹt mà em đeo trên hai mang tai. Nhiều khi anh không cầm lòng muốn môi mình hôn lên đó…
– Anh điên rồi…
– Thích bản nhạc mà em đang nghe, tâm hồn của em. Anh thích luôn những ước mơ của em. Những nụ cười và những cơn giận dữ…
– Cơn giận dữ? Em có giận ai bao giờ?
– Có đó. Một lần… Khi đưa em lên căn phòng của anh. Căn phòng mà Phượng thuê bao cho anh…
– Em không muốn anh mượn rượu để … dùng em làm một vật giải sầu…
– Cơn giận màu hồng và đẹp rực rỡ lúc đó, của em…
Nancy bật cười. “À há. Cơn giận màu hồng… Em mới vừa nghe qua”.
Nàng tựa lưng vào lan can dẫn vào một cửa hàng. Quay lưng về phía anh. Buổi chiều thoi thóp và nắng cũng trốn biệt đi đâu. Tóc nàng cũng thoi thóp trên vai anh. Vài sợi bay vướng trên cánh mũi nàng. Vài sợi trên má anh. Một lúc, anh nghe tiếng run bần bật từ ngực hay từ trái tim lạnh run? Không rõ. “Trong cái giây phút mà em và anh đang ở trong căn phòng, điều gì làm anh nhớ? Ðó là biển của anh…” Anh nói như nói với mình.
“Anh yêu Vũng Tàu. Biển và sự lãng mạn, ngay cả khi nó phẫn nộ. Yêu luôn những ly cà phê từ chiếc quán lộ thiên nhìn ra. Những con sóng vỗ rì rào, rượt đuổi và mất hút sau một ghềnh đá…”
– Nghe anh nói mà em cũng muốn yêu cái thành phố của anh… Vừa mới đây thôi.
– Nhâm nhi với anh một ly cà phê để nói về chuyện cũ thì như thế nào nhỉ?
– Ðược thôi. Nhưng em biết rằng sẽ mất ngủ khi uống cà phê giờ này.
– Em không biết là em đẹp thế nào đâu? Và mới mẻ trong bộ trang phục này…
– Câu nói này xưa rồi? Và anh dùng nó để tán tỉnh và cưa đổ bao nhiêu người rồi?
– Nếu là một câu tán tỉnh như em nói, thì tại sao em cứ khó khăn với anh?
– Vì nếu em dễ dàng thì chắc anh không ngó ngàng gì đến em… Em rất sợ đàn ông từng trải.
– Không phải từng trải mà chín chắn. Chỉ có Phượng… nàng thích đàn ông từng trải.
– Lại nhắc đến Phượng rồi. Nancy muốn nén tiếng thở dài, dù rất nhẹ.
“Ông bà muốn dùng món gì?” Người phục vụ hỏi khi hai người bước vào phòng. Hắn đang lau chiếc ly thủy tinh bằng chiếc khăn vải và máng nó trên vai. Ánh sáng mờ ảo quanh phòng và quanh lối đi giống như có ai thả khói lên trời. Chỉ có quầy rượu là ánh sáng nhiều hơn dội xuống từ các bóng đèn tròn. Sau lưng hắn, là chai lọ chứa đựng hàng trăm thứ bia. Hai cái vòi mỏ vịt to chảng dùng để bơm rượu ra ly nếu khách hàng muốn thưởng thức bia bằng ly cối.
– Một cà phê và một ly cam vắt. Nancy nhanh nhẩu nói.
– Cà phê cho thêm chút rượu rhum nhe? Anh nài nỉ…
– Ừ… hứ.
Nàng kéo ghế ngồi ngay quầy bar. Anh cũng ngồi kế nàng. Chỉ một thoáng, người phục vụ đẩy 2 ly nước về phía hai người…
– Ước gì anh có thể dẫn em ra khỏi cái quá khứ của anh, nhưng không thể…
– Tất cả mọi phụ nữ đều muốn người đàn ông đấu tranh chứ không muốn người đàn ông thụ động… Trước khi anh muốn làm điều khác, anh hãy thu nhặt những mảnh vỡ của mình đi… làm lại…
Ðêm hồn nhiên như nàng. Trên tóc nàng có mùi thơm nào đó bay qua khứu giác.
Anh đưa nàng ra khỏi quán. Mưa lắc rắc trên đường, những vạch vôi phân chia hai hướng đường cũng ướt. Giống như một cơn mộng, anh vu vơ đi tìm một giá trị tưởng chừng như tiếng khóc thật thà của trái tim. Và tự nhủ lòng đừng buồn, nhưng nghe tiếng mưa cứ chạy dài qua phố.
– … Sao anh lại hôn em?
– Vì … em làm phiền anh.
Anh nói và nghe trên miệng mình có một mùi son rất lạ…
– Anh chẳng từng ao ước thực sự hôn lên môi, lên mắt em. Ðược ôm em trong tay và đủ chặt để em không thể rời xa anh. Ðể nghe trách móc và mè nheo anh cùng lúc.
– Anh đã hôn quá nhiều người. Có nụ hôn nào thanh khiết dành cho em đâu?
Nàng nói đúng. Giữa nụ hôn của tình đầu và nụ hôn tình cuối, anh đã đi qua một đoạn đường dài. Ðã có nhiều chuyện xảy ra giữa hai nụ hôn đó…
Trên những vỉa hè nhỏ nhất, và hình như cũng cũ nhất ở thành phố anh ở, những con đường chồng chéo nhau như quá khứ. Và để đến được tình yêu em, đến được cái địa chỉ có ngôi nhà của em, anh đã phấn đấu và bỏ lại đàng sau những máu lệ từ trái tim mình.
Nhưng nếu anh không đến được nơi mà anh thuộc về hay đến mà biết có người quay lưng lại với anh, liệu anh có thể chịu đựng được hay không nhỉ?
Ðôi khi anh muốn em làm anh đau khổ, Muốn em xát muối vào vết thương cũ chưa lành miệng của anh. Ðể nghe được cái đau thương nhức nhối từ tình yêu muộn màng nhưng chói ngời ánh sáng. Và có như vậy anh mới bớt đi cái mặc cảm không thánh khiết với em.
Hơn lúc nào hết, anh biết rằng cái khoảnh khắc mà anh bước vào trái tim em, vào cái thế giới hồn nhiên nhưng cũng đầy bí ẩn của em. Nếu điều đó đúng và đang xảy ra- như một bài toán đúng đáp số- thì rõ ràng là chúng ta đang ở nơi mà chúng ta đang thuộc về…
– Em không bao giờ muốn xát muối vào vết thương của anh, đừng ngờ oan cho em…
– Anh nghĩ em có thể là người yêu của anh một ngày nào đó được không vậy?
– Anh đang tán em một cách tế nhị đó hả? Nhưng em sẽ làm anh thương tổn mất thôi…
– Bộ anh không làm em thương tổn sao? Nhưng anh chắc sẽ không khi nào bị thương tổn bởi em đâu…
“Hãy hôn em đi…” Bây giờ nàng kiểng chân lên. Hai bàn chân không. Không còn đôi dép vì rơi mất ở đâu đó trên đường.
“Hãy hôn em và hãy giữ em đủ lâu và chặt…”
“Ừ”…
“Hãy ghé lại chỗ anh đêm nay nhe?”
“Ừ”…
“ Em ừ… sao lại lắc đầu???”
Gần sáng, tiếng đập cửa làm anh thức giấc. Anh tưởng Nancy trở mình và làm rơi chiếc laptop xuống đất. Nhưng không phải. Nàng vẫn còn ngủ và quay lưng lại với anh. Chiếc chăn đêm không đủ ấm trên đôi vai phập phồng. Những đường gân vẫn mờ nhạt bên cổ nàng như một mạch đời chìm khuất. Mùi hương thể vẫn lãng đãng và bây giờ nồng thêm một mùi hương mới. Mùi nước hoa White Diamond và anh thấy Phượng đứng yên ở ngạch cửa. Khoác vội chiếc áo ngủ lên mình và chiếc áo kia cho Nancy, anh lảo đảo đứng lên.
– Mình ra ngoài nói chuyện được không? Phượng cấm cẳn.
– Vậy rồi…
Anh nhìn lui lại phía Nancy vẫn đang còn ngủ say (hay nàng cố làm ra vẻ ngủ say?)
Phượng ném cái nhìn nửa khinh bỉ nửa thù ghét lên cái dáng dấp đại diện cho phái yếu giống như nàng, bước ra ngoài. Hôm nay vẫn chưa phải là ngày thứ năm trong tuần lễ. Nhưng đâu có ai giữ một cơn bão đừng bay lạc qua một khung trời áp thấp nhiệt đới?
Khi yên ổn trong hai chiếc ghế ngồi ở phòng tiền sảnh, anh biết anh càng ít nói chừng nào càng tốt chừng nấy.
– Em có chuyện ghé ngang qua để gia hạn phòng… Và tiện thể có hẹn với một người.
– Danh từ hẹn có nghĩa rộng lắm…
– Nên em muốn mượn lại căn phòng của một nhà văn được chứ?
– Em hãy nói những gì em cần nói. Anh đang sẵn sàng nghe đây…
– Mặc dù em rất ghét phải nói rằng em đã mất kiểm soát bản thân, nhưng quả thật em đã cố kềm chế. Và quả thật là em có trót yêu anh… Câu hỏi mà em muốn đặt ra là tại sao anh không còn yêu em nữa?
– Mình có yêu nhau đủ chưa?
– Anh nói vậy là sao?
– Tất cả những điều này rồi sẽ trôi ngang qua em. Em xứng đáng với những gì tốt hơn anh…
– Nhìn anh với cô ta, nó nhắc với em rằng anh từng yêu em như thế nào…
– Ðúng vậy. Nhưng tại sao em không cho anh biết là em đã có một gia đình và một người đàn ông chăm sóc cho em 6 ngày trong một tuần lễ…? Em đâu biết anh từng nhớ ơn em đã cưu mang, từng có lần muốn bỏ hẳn rượu và từng muốn nói lời cầu hôn em… Chiếc nhẫn mà anh dành dụm tiền để mua cho em vẫn đang nằm trong ví của anh, bây giờ anh không muốn giữ nó nữa. Em có muốn anh gởi lại cho em không?
– Không cần. Cô ấy là ai vậy? Có giàu hơn em không?
– Cô ấy là một nhân viên làm ở Sở Xã Hội. Cô ấy chẳng những không giàu mà cũng không tự giúp được cho bản thân. Nhưng anh có thể giúp được cho cô ấy… Liệu một người tìm thấy tình yêu đích thực của mình, trong khi hoàn cảnh em thì đã có nơi có chốn, em khuyên anh phải làm gì? Bỏ qua cơ hội hay ngồi đó nhặt những mảnh vỡ?
– Ðó là tự anh cắt đứt chớ không phải tự em.
– Có thể những kết thúc tốt đẹp không dành cho một người đàn ông tuyệt vời. Nhưng chính anh tìm được.
– Anh còn nhớ lời tìm bạn của em trên báo không?
– “Không xét đoán người khác nhưng không thích bị lợi dụng. Muốn tìm một người đàn ông đứng tuổi, có học, không cần giàu, đã qua một lần gẫy đổ để biết tha thứ. Và cần sự thủy chung…”
– Hợp đồng đó coi như đã bị bể.
– Không phải lỗi hoàn toàn cho một phía…
– Tác phẩm của anh thế nào?
– Có lẽ sẽ thành hình sau biến cố này.
– Chúc anh thành công. Ðàn ông các anh có thể sống mà không cần tình yêu. Nhưng phụ nữ thì khác…
– Ðúng. Cuộc sống luôn đầy thách thức và bất công. Nhưng chúng ta không ai muốn từ bỏ và dừng bước. Ai cũng muốn đi về phía trước. Tình yêu cũng vậy. Nó không bao giờ đủ để nhận và cho đi…
– Em muốn anh gởi lại chìa khóa phòng cho nhân viên tiếp tân một giờ đồng hồ nữa. Thời gian qua anh không có làm thêm một cái thứ hai chứ?
– Không? Tại sao?
– Em chỉ sợ lúc em đang có ai khác… anh mở cửa vào…
– À há. Lời chia tay đó phải không?
– Tất cả điều mà em có thể làm là nói yêu anh và tạm biệt. Hẹn gặp lại lần sau, nếu như có lần sau…
Phượng đứng lên, bất ngờ nàng ôm chầm lấy anh, kéo đầu anh xuống và cắn mạnh vào môi anh, và nói: “Ðồ đĩ đực”.
Ðó là sự thương tổn không hề nhẹ…
Một lúc sau anh vẫn còn đứng ở tiền phòng, chưa biết cái hôn của nàng có làm anh chảy máu.
Anh trở lên thang máy và trở lại căn phòng 303. Nancy vẫn còn đang say giấc. Lúc anh quay lưng đóng cửa phòng, anh nghe tiếng “ngái ngủ” của nàng:
– Ai vậy anh?
– “Một người giao Pizza đi lầm địa chỉ…”
Tình yêu không là tất cả
Ảnh: Uditha wickramanayaka
Năm 1967, John Lennon sáng tác bài hát “Tất cả những gì bạn cần là tình yêu”. Ông là người đã bạo hành hai người vợ, bỏ rơi một người con, lăng mạ người quản lý vì đồng tính và gốc gác Do Thái của ông ta.
35 năm sau, Trent Reznor từ ban nhạc Nine Inch Nails đã viết bài hát “Tình yêu không là tất cả”.
Reznor, mặc dù nổi tiếng với những màn trình diễn gây sốc, những video lố bịch và quấy rối của mình, đã cai nghiện thành công, cưới một người vợ, có hai đứa con, từng hủy toàn bộ album và tour diễn của mình để ở cạnh vợ con và làm một người chồng, người cha tốt.
Một người lý tưởng hóa tình yêu như liều thuốc tiên, là giải pháp cho mọi vấn đề. Người còn lại thì không.
Một trong hai người là thằng khốn chỉ biết yêu bản thân. Người còn lại thì không.
Trong thời đại này, nhiều người trong chúng ta có xu hướng lý tưởng hóa tình yêu. Chúng ta nhìn nhận nó như phương thuốc tiên có thể chữa trị mọi vấn đề trong cuộc sống. Phim ảnh, tiểu thuyết và lịch sử đều tôn thờ tình yêu như mục tiêu tối thượng của cuộc sống, là câu trả lời cho mọi nối đau và vấn đề. Chính vì lý tưởng hóa tình yêu, chúng ta đã đánh giá quá cao nó. Kết quả là hôn nhân của ta lãnh đủ mọi hậu quả.
Khi ta tin rằng “Tất cả những gì bạn cần là tình yêu” thì giống như Lennon, chúng ta đã lãng quên những phẩm chất khác: lòng tự trọng, tính khiêm nhường hay sự gắn kết với người mà ta yêu. Nếu tình yêu có thể giải quyết mọi thứ, việc gì một người phải cố gắng rèn luyện những đức tính khác?
Thế nhưng nếu nghĩ như Reznor và tin rằng “tình yêu không là tất cả”, ta hiểu rằng một mối quan hệ bền vững cần nhiều thứ hơn là những rung động và đam mê nhất thời. Chúng ta hiểu rằng có nhiều thứ trong cuộc sống quan trọng hơn là tình yêu. Chuyện tình của bạn êm đẹp và bền vững là nhờ những giá trị sâu sắc và quan trọng hơn này.
Ảnh: stanley yuu/ Flickr
BA SỰ THẬT TÀN NHẪN VỀ TÌNH YÊU
Vấn đề khi lý tưởng hóa tình yêu là nó làm chúng ta có kỳ vọng không thực tế về những gì tình yêu có thể mang đến. Những kì vọng này dần phá hủy mối quan hệ ta mà vốn nâng niu. Tôi sẽ làm rõ hơn điều này:
1. Tình yêu không đồng nghĩa với việc hoàn toàn chấp nhận.
Chỉ tình yêu thì không thể biến người ấy thành người đồng hành tuyệt vời cho bạn suốt về sau. Yêu là về mặt tình cảm, trong khi tương hợp là về logic. Đừng nhầm lẫn 2 khái niệm này.
Bạn vẫn yêu ai đó không đối xử tốt với bạn, người luôn khiến bạn cảm thấy bản thân thật tồi tệ. Họ không tôn trọng bạn như cách bạn tôn trọng họ, hoặc họ có một cuộc sống quá phức tạp đến nỗi khiến bạn khổ sở theo.
Bạn vẫn yêu một người có những lý tưởng và mục tiêu cuộc sống hoàn toàn trái ngược với bạn, người có những niềm tin, tín ngưỡng hay cách nhìn nhận sự vật khác hẳn với bạn.
Bạn vẫn yêu một người chỉ đem lại những điều tệ hại cho bạn.
Điều này nghe có vẻ bất hợp lý, nhưng nó vẫn diễn ra.
Khi tôi xem xét lại những chuyện tình không đẹp mình biết, tôi nhận thấy rằng đa phần mọi người bắt đầu yêu với những cảm xúc đơn giản – họ thấy rung động và cứ thế mà yêu. Họ quên rằng anh chàng họ yêu là một con chiên cuồng tín hay cô nàng họ phải lòng cực kỳ phân biệt giới tính. Họ nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn.
Và rồi sáu tháng sau, khi anh chàng nói trên cầu nguyện 12 lần mỗi ngày để xin Chúa tha thứ, hay cô nàng kia quẳng mọi đồ đạc của anh ấy ra ngoài đường, họ nhìn nhau và tự hỏi “Ôi trời, mọi chuyện đã đi chệch hướng tự lúc nào?”
Sự thật là nó đã sai đường ngay từ khi bắt đầu rồi.
Khi hẹn hò, bạn phải dùng không chỉ trái tim mà cả đầu óc nữa. Đúng là bạn muốn tìm một người khiến tim bạn rung động và nhìn thấy sự dễ thương trong những thói quen xấu của bạn. Nhưng bạn cũng nên đánh giá những phẩm chất khác của người ấy, cách họ đối xử với bản thân và những người gần gũi với họ, ước mơ hoài bão cũng như cách nhìn vạn vật của họ. Bởi vì nếu bạn yêu một ai đó không tương hợp với bạn, thì như nhân viên hướng dẫn trượt tuyết ở công viên South Park từng nói, bạn sẽ có một khoảng thời gian tồi tệ.
2. Tình yêu không thể giải quyết những cuộc cãi vã.
Chuyện tình đầu của tôi rất cuồng nhiệt, nhưng chúng tôi sống ở hai thành phố khác nhau và không đủ tiền để gặp nhau thường xuyên, cả hai gia đình hai bên đều ghét nhau, và chúng tôi cũng cãi nhau liên tục hàng tuần liền.
Mỗi khi cãi nhau, chúng tôi làm hòa ngay ngày hôm sau, nhắc nhở nhau tình yêu chúng tôi sâu đậm như thế nào và tất cả những thứ vừa qua không quan trọng. Chúng tôi rất rất yêu nhau nên cả hai sẽ tìm ra cách để giải quyết và mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tình yêu khiến chúng tôi cảm thấy rằng mình có thể vượt qua mọi thứ, nhưng thực tế: không có điều gì thay đổi cả.
Bạn biết đấy, không một vấn đề nào của chúng tôi được giải quyết. Những trận cãi vã cứ thế lặp lại. Và tranh luận càng lúc càng tồi tệ hơn. Thậm chí việc không chịu nhìn mặt nhau luôn tiếp diễn, chúng tôi không thể trò chuyện với nhau một cách hiệu quả được. Chúng tôi gọi điện cho nhau hàng giờ mà không nói được chuyện gì ra hồn. Bây giờ nhìn lại tôi mới thấy rằng lúc đó không có bất cứ hi vọng gì có thể cứu vãn mối quan hệ. Vậy mà chúng tôi đã kéo dài tới tận 3 năm!
Nhờ tình yêu cả đó!
Ảnh: Margot Raggett/ Flickr
Không ngạc nhiên lắm khi mối quan hệ ấy rạn nứt và tan nát như một chiếc Hindenburg đang bốc lửa. Và một bài học tôi rút ra được từ việc này là: tình yêu có vẻ khiến bạn cảm thấy chuyện tình mình đẹp hơn, nhưng thực sự nó không giải quyết được gì cả.
Những cung bậc của cảm xúc tựa như men rượu: mỗi cảm giác hạnh phúc đều khiền bạn lâng lâng và hưng phấn, nhưng trừ khi mối quan hệ của bạn có một nền tảng vững chắc, không thì những con sóng cảm xúc sẽ lớn dần thành song thần và cuốn trôi tất cả.
3. Tình yêu không phải lúc nào cũng đáng để bạn hi sinh bản thân mình.
Mọi người thường nghĩ một trong những phẩm chất khi yêu ai đó là việc bạn phải lo lắng cho họ hơn cả bản thân mình. Nhưng có một câu hỏi thường không được đặt ra đó là bạn đang hi sinh vì cái gì và nó có xứng đáng không ?Ảnh: Bailey Fucanan/ Flickr
Khi yêu nhau, sẽ khá là bình thường nếu cả hai thỉnh thoảng hi sinh mong muốn, nhu cầu hay thời gian của bản thân cho nửa còn lại của mình. Tôi thấy rằng đây là một việc bình thường, lành mạnh và khiến cho chuyện tình của bạn đẹp thêm.
Thế nhưng khi nói đến việc hi sinh lòng tự tôn, cái tôi, hoài bão, mục đích sống hay thậm chí là thể xác chỉ để ở cạnh một người, đây rõ rang là thứ tình yêu thật đáng quan ngại. Một mối quan hệ đáng lẽ ra phải giúp trám những phần khuyết của bạn, chứ không phải là bào mòn những phần hiện tại bạn có. Nếu bạn thấy bản thân mình đang ở trong tình trạng chịu đựng sự không tôn trọng và bị lợi dụng, vấn đề thực chất là ở bạn: cho phép tình yêu ăn mòn bản thân và bỏ rơi chính mình, để rồi một ngày ta chỉ còn là chiếc vỏ rỗng sau khi bị bóc lột hết những gì bên trong.
NẾU ĐÓ LÀ BẠN MÌNH THÌ …
Một trong những lời khuyên về tình yêu thường thấy trong sách vở đó là “Hãy xem người yêu như bạn thân.” Đa phần mọi người nhìn nhận lời khuyên này theo hướng tích cực: Tôi nên dành thời gian cho người yêu, nên trò chuyện một cách thoải mái, nên vui đùa với người yêu của mình như với bạn thân của tôi.
Thế nhưng mọi người cũng nên nhìn nhận nó ở một góc nhìn thực tế hơn: Nếu bạn mình có những tật xấu như người yêu, mình có chịu nổi không?
Thú vị là, nếu chúng ta tự hỏi chính mình câu hỏi này khi chúng ta đang có một mối quan hệ không bền vững, câu trả lời sẽ là :”Không”.
Ảnh: Max Ellis/ Flickr
Tôi quen một người phụ nữ trẻ vừa mới kết hôn. Cô ấy yêu say đắm chồng của mình mặc dù anh ấy thất nghiệp trong gần một năm nay, không hứng thú gì khi nghe đến chuyện đám cưới và thường hay bỏ rơi cô ấy để đi lướt ván với bạn bè. Gia đình và bạn bè cô luôn nghi ngại liệu anh ấy có xứng không, nhưng cô vẫn vui vẻ lấy anh ta.
Thế nhưng một khi những cảm xúc thăng hoa của đám cưới qua đi, cô bắt đầu phải đối diện với thực tế. Một năm sau đám cưới, anh ấy vẫn chẳng màng đến chuyện kiếm việc, nằm dài ở nhà trong khi cô ấy phải đi làm và còn nổi giẩn mỗi khi cô không nấu bữa tối. Nếu cô ấy phàn nàn thì anh ta lại bảo rằng cô thật “ngỗ ngược” và “tiểu thư”. Và anh ta vẫn bỏ rơi cô để đi lướt ván với bạn của mình.
Cô ấy rơi vào tình cảnh này chỉ bởi vì cô ấy đã bỏ qua ba sự thật tôi đề cập ở trên. Cô ấy lý tưởng hóa tình yêu. Mặc dù đã bị dội một gáo nước lạnh bởi những thói quen xấu của anh khi hai người hẹn hò, cô vẫn tin rằng tình yêu có thể sữa chữa những bất đồng ấy. Không hề. Khi bạn bè và gia đình cô bày tỏ mối lo ngại về đám cưới, cô ấy tin rằng tình yêu cuối cùng sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Không hề. Và bây giờ khi mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ, cô ấy tìm kiếm lời khuyên nơi bạn bè mình rằng cô phải hi sinh đến mức nào nữa thì anh ta mới chịu hiểu.
Và sự thật là, anh ta sẽ không bao giờ hiểu.
Vì sao có những hành vi ta không bao giờ chấp nhận nơi bạn mình, nhưng lại chấp nhận nó ở người yêu?
Hãy thử tưởng tượng cô bạn thân dọn vào ở chung, không chịu kiếm việc làm, không phụ tiền thuê nhà, yêu cầu bạn nấu ăn cho, và tức giận la mắng bạn mỗi khi bạn than phiền. Tình bạn đó chắc hẳn sẽ kết thúc còn nhanh hơn sự nghiệp diễn viên của Paris Hilton.
Hay trong một tình huống khác: một người bạn gái ghen tuông tới nỗi cô yêu cầu bạn trai phải cho mình biết mọi mật khẩu tài khoản và nằng nặc đòi phải cho cô đi theo chuyến công tác để chắc chắn rằng anh ấy không bị quyến rũ bởi một người phụ nữ khác. Cuộc sống của anh ta đúng nghĩa được giám sát 24/7 và bạn có thể thấy được sự khốn khổ của anh ấy. Gía trị cá nhân của anh ấy gần như là con số không. Cô ấy không tin tưởng anh ấy trong bất cứ việc gì. Thế nên anh cũng mất niềm tin mỗi khi muốn làm gì đó.
Thế nhưng anh ấy vẫn ở với cô ấy? Vì sao? Vì anh ta đang yêu!
Hãy nhớ lấy điều này: Để có thể tận hưởng trọn vẹn tình yêu, bạn phải có một thứ gì đó quan trọng hơn tình yêu trong cuộc sống của bạn.
Bạn có thể yêu rất nhiều dạng người trong suốt cả cuộc đời của mình. Bạn có thể yêu một ai đó đối xử tốt hoặc tệ với bạn. Bạn có thể yêu trong tỉnh táo, có thể không. Bạn có thể yêu khi đang trẻ hay về già. Tình yêu không độc nhất, không đặc biệt và cũng không hề khó kiếm.
Nhưng lòng tự trọng của bạn thì có. Kể cả nhân phẩm của bạn nữa. Bạn có thể sẽ trải qua nhiều mối tình trong cuộc đời, nhưng một khi bạn đánh mất lòng tự trọng, sự tự tin, những thứ đó rất khó để bạn tìm lại một lần nữa.
Tình yêu là một trải nghiệm tuyệt vời. Nó thậm chí là một trong những trải nghiệm tuyệt nhất cuộc sống mang lại cho bạn. Và đó là thứ mà mọi người nên cảm nhận và tận hưởng.
Nhưng cũng giống như bất kì trải nghiêm nào, nó có thể tốt hoặc xấu. Và cũng như bất kì trải nghiệm nào, nó không thể định hình tính cách cũng như mục đích sống của ta. Ta không nên để nó tác động đến mình. Chúng ta không thể hi sinh danh dự cũng như giá trị bản thân cho nó. Bởi vì khoảnh khắc ta làm như thế, ta đã đánh mất tình yêu và cũng đánh mất chính mình.
Bởi vì bạn cần nhiều thứ hơn là tình yêu trong cuộc song. Tình yêu rât tuyệt vời. Tình yêu rất cần thiết. Tình yêu là vô cùng đẹp đẽ. Nhưng tình yêu không là tất cả.
Gyps (Dịch từ: http://markmanson.net/love)
Về tác giả: Mark là một cây bút chuyên viết về các chủ đề tâm lý. Anh có nhiều bài viết chất lượng cho các trang tin hàng đầu như Huffington Post, CNN Travel, Forbes, và Good Men Project. Anh chán ghét lối viết truyền thống “Tôi là chuyên gia, bạn là người có vấn đề. Làm như thế này để sửa lỗi đi” và dùng cách viết “Tôi cũng như bạn, cũng mắc đầy lỗi. Mỗi khi gặp sự cố, tôi làm thế này này, bạn áp dụng thử xem có hiệu quả không. Vẫn không hiệu quả? Kệ m* nó đi”. Lối viết này của anh khiến mọi người rất thích thú và luôn hào hứng đón đọc bài viết mới của anh.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét