=> Xác người bó chiếu: Trách nhiệm thuộc về ai?

 FACEBOOKER TUNG HAI

Những hình ảnh một thi thể quấn chiếu sơ sài nằm vắt ngang đằng sau xe máy ở tỉnh Sơn La xuất hiện trên Facebook cách đây ít hôm khiến nhiều người cảm thấy sốc.

Được biết đó là thi thể một phụ nữ 40 tuổi, bị bệnh nặng, gia đình xin xuất viện để được về nhắm mắt xuôi tay tại nhà bên người thân, nhưng bệnh nhân đã tử vong sau khi rời Bệnh viện Lao - Phổi Sơn La trên xe máy được 30km, và còn cách nhà chừng 100km nữa.

Bà Khuất Thị Hải Oanh, Giám đốc Trung tâm Hỗ trợ Sáng kiến Phát triển Cộng đồng, nói với BBC Tiếng Việt về sự việc có thể nói là chưa từng xảy ra ở Việt Nam, mà theo bà là "như một lời cảnh tỉnh xã hội":

'Tình trạng cùng quẫn, bần cùng hóa'
Ở Việt Nam, người chết rất được tôn trọng. Thi thể người chết luôn được tôn trọng, bảo vệ, nâng niu.

Cho dù điều kiện kinh tế, học vấn ra sao, thì trong đạo lý của nguời Việt, bất kể tầng lớp xã hội, bất kể giàu nghèo hay trình độ học vấn, việc tôn trọng thi thể người chết là thứ đạo lý phổ cập.

Người ta cũng tin vào linh hồn người chết, coi việc người chết có linh hồn - linh hồn đó rất được trân trọng. Niềm tin đó có ở mọi trình độ.

Gia đình xin đưa bệnh nhân về nghĩa là người ta muốn làm thủ tục mai táng, tiễn đưa linh hồn người chết về thế giới bên kia. Tôi tin chắc là gặp phải hoàn cảnh rất bần cùng, bất đắc dĩ họ mới làm như vậy.

Để đến mức người ta phải quấn chiếu chở đằng sau xe máy, chắc gia đình họ thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Điều khiến chúng ta suy nghĩ ở đây là điều gì đã làm cho người ta phải hành xử như thế với thi thể của một người đã chết? Cách đối xử với thi thể người chết mới chính là điều làm dư luận bức xúc, chứ không chỉ là cách hành xử hay những gì đã diễn ra ở bệnh viện.

Có thể nói đó là tình trạng bần cùng hóa, có lẽ gia đình bệnh nhân đã quá cùng quẫn.

Vai trò của nhà nước và các tổ chức xã hội
GETTY

Câu chuyện này là một lời cảnh tỉnh xã hội. Nó phản ánh vấn đề đạo đức xã hội. Để một người chết phải bị đối xử như vậy thì mỗi người chúng ta đều phải suy nghĩ, từ các nhà quản lý, các nhà lãnh đạo, các cấp chính quyền cho tới những người dân.

Đây chỉ là hiện tượng của một vấn đề. Nhưng ẩn đằng sau, nguyên nhân sâu xa là gì thì mỗi chúng ta cần phải suy nghĩ, tìm cách giải quyết.

Về mặt chính sách, nhà nước có rất nhiều chính sách nhân văn, như chương trình xóa đói giảm nghèo, chương trình bảo hiểm y tế cho người nghèo, hỗ trợ người nghèo, cho người nghèo vay vốn, hay chương trình hỗ trợ người bị HIV được điều trị miễn phí v.v...

Tuy nhiên, trên thực tế có hai vấn đề.

Thứ nhất là không một nhà nước nào có khả năng đi đến mọi ngóc ngách xã hội để giải quyết, hỗ trợ từng trường hợp đơn lẻ.

Nếu xã hội phát triển hơn, như ở nhiều nước khác, người ta vận động sự tham gia của xã hội dân sự, của các tổ chức xã hội, các nhóm cộng đồng, các tổ chức thiện nguyện, để có thể giúp đỡ tối đa những trường hợp cần giúp.

Ở Việt Nam, các tổ chức xã hội cũng đã được thành hình, nhưng còn rất lẻ tẻ.

Sự ủng hộ của nhà nước đối với các chương trình hoạt động đó cũng chưa rõ rệt, cho nên các tổ chức xã hội chưa phát huy được vai trò của mình. Nếu nhà nước ủng hộ hơn, khuyến khích hơn các hình thức huy động cộng đồng, sẽ có nhiều trường hợp khó khăn sẽ có thể được hỗ trợ nhiều hơn.

Thứ hai, rất nhiều chính sách của nhà nước trên lý thuyết là rất tốt đẹp, nhưng trong quá trình thực hiện thì không phải lúc nào cũng tốt như theo lý thuyết.

Hiệu quả của các chương trình hỗ trợ cho người nghèo, những người yếu thế vẫn còn đang rất hạn chế, dẫn đến tình trạng những người gặp khó khăn chưa được giúp đỡ nhiều như lẽ ra họ đã có thể nhận được, nếu tính trên nguồn lực của đất nước, với sự quan tâm của người dân trong xã hội.

Ai chịu trách nhiệm?

AFP

Trách nhiệm của nhà nước là phải lo cho dân. Một trong những cách để lo cho dân là huy động lực lượng có khả năng đóng góp vào việc đó. Các lực lượng khác có thể tham gia nhưng Nhà nước phải chủ động trong việc đảm nhận, thực hiện trách nhiệm này.

Theo tôi, trong vụ việc cụ thể này, trách nhiệm đầu tiên thuộc về chính quyền tỉnh Sơn La.

Bệnh nhân tử vong giữa đường là người dân của Sơn La, vừa xuất viện khỏi bệnh viện của Sơn La, cho nên những người chịu trách nhiệm phải là thuộc tỉnh.

Tôi tin là họ cũng cảm thấy rất chua xót, và cũng phải cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong việc chưa làm tròn bổn phận của mình.

Một chính quyền quản lý tốt, một chính quyền lo cho người dân, làm việc hiệu quả, thì bệnh viện sẽ không để xảy ra những trường hợp để bệnh nhân ra về theo cách như vậy, gia đình bệnh nhân cũng không phải tới mức hành xử như thế với người thân đã chết của mình.
Nguồn: BBC

Chở người chết bằng xe máy, nỗi đau xé lòng!!!

(Người Việt) - Chị P. mất ở bệnh viện vì lao phổi, không đủ tiền thuê ô tô, gia đình chị đã nhờ người quen chở thi thể chị về bằng xe máy.


Thi thể chị P. bị buộc vào sau xe máy chở về nhà. Ảnh: Diễn đàn Otofun.

Ngày 13.9, diễn đàn otofun đưa bức ảnh của một thành viên ghi lại cảnh một người đàn ông đi xe máy biển số 26H1-031… chở một vật thể giống như thi thể người phía sau. Vật thể lạ được cuốn trong chiếu nhưng vẫn lộ 2 chân người ra bên ngoài.

Thành viên này cho biết, bức ảnh trên được anh chụp trên đoạn đường chạy qua phường Quyết Tâm, TP.Sơn La vào khoảng 13h15 chiều 12.9. Mục đích đưa lên diễn đàn để xem ai có thể tìm ra manh mối vì nghi ngờ đây là 1 vụ án có dấu hiệu hình sự.

Ngày 15.9, báo Dân Việt đăng tải một sự thật đau lòng: “Một cán bộ Công an tỉnh Sơn La cho biết, sau khi tiếp nhận thông tin người đàn ông đi xe máy di chuyển qua TP.Sơn La (tỉnh Sơn La) chở một vật thể giống như thi thể người phía sau, công an tỉnh đã vào cuộc xác minh.

Bằng các biện pháp nghiệp vụ, Công an tỉnh Sơn La đã làm rõ, vật thể cuốn trong chiếu là thi thể người đã chết nhưng vụ việc không có dấu hiệu hình sự. Theo điều tra, danh tính người chết là chị P, trú ở xã Mường Dại, huyện Quỳnh Nhai, tỉnh Sơn La. Chị P mắc chứng bệnh lao phổi được gia đình đưa đi điều trị tại Bệnh viện lao và bệnh phổi tỉnh Sơn La (huyện Mai Sơn, tỉnh Sơn La). Do bị bệnh nặng, chị P đã tử vong.

Do không có tiền thuê xe ô tô nên gia đình chị P đã nhờ người quen sử dụng xe máy chở thi thể từ Bệnh viện lao và bệnh phổi tỉnh Sơn La về huyện Quỳnh Nhai để mai táng”.

Đúng là muôn mặt cái nghèo. Có cái nghèo dẫn đến đói ăn, thất học, dẫn đến phạm tội. Nhưng cái nghèo kiệt cùng đến mức không có cả tiền đưa thi thể người thân về trên một chuyến xe ô tô, để đến nỗi phải buộc họ vào sau xe máy, lòi đôi bàn chân ra ngoài như thế này, thì đau đớn quá.

Có lẽ người thân của chị P. cũng đứt từng khúc ruột khi lâm vào hoàn cảnh đó, nhưng nghèo thì họ nào có sự lựa chọn nào khác đâu? Người mất thì đã mất rồi, họ không biết thi thể mình được đối xử ra sao nữa. Nhưng còn chúng ta, những người phải chứng kiến hình ảnh xé lòng này, chúng ta nghĩ gì?

Không một tổ chức từ thiện nào, không một đoàn thể nào có mặt để trợ giúp cho gia đình người phụ nữ xấu số ấy. Một chuyến xe để chị P. được đưa về quê nhà đàng hoàng, tử tế, chắc cũng không làm cho kinh tế xã hội một khoản thâm hụt khổng lồ, vậy mà chúng ta đã không thể giúp được gì. Chúng ta bó tay.

Nếu chúng ta có quỹ phúc lợi xã hội tốt, liệu người nghèo có phải chịu cảnh đau lòng như thế không? Thi thể chị P. có bị buộc lên xe máy chở về như thế không? Chắc chắn là không. Một cảnh tượng xé lòng khiến những người có lương tri cảm thấy xấu hổ và xót thương cho đồng loại.

Có những người nghèo như thế đấy. Nghèo ăn, nghèo mặc, nghèo học hành, nghèo đến cả một chuyến xe cuối cùng trong đời. Nghèo từ lúc mở mắt chào đời đến khi nhắm mắt xuôi tay, bị buộc ngang trên xe máy chở ngoài đường như thế đấy.

Càng ngẫm càng xót xa. Hàng ngàn tỷ đồng đã vùi trong biết bao công trình đắp chiếu. Vùi trong công trình bỏ hoang như nhà máy giấy Phương Nam 3.000 tỷ đồng chờ thanh lý. Vùi trong ụ nổi của Vinalines mua 500 tỷ bán với giá sắt vụn. Vùi trong đường ống thủy điện Sông Bung 2 vừa đội vốn 1.600 tỷ đã tan hoang làm mất tích 24 người. Vùi trong đường sắt trên cao Cát Linh- Hà Đông cũng đội vốn hơn 315 triệu USD…Những con số này, người nghèo không tính được.

Than ôi, giá mà 1% của những con số đội vốn, đắp chiếu, chờ thanh lý ấy mà đến được với những quỹ phúc lợi xã hội cho người nghèo, thì thi thể chị P. liệu có phải ra về trong tình cảnh đau lòng như thế không? Một xã hội dù phát triển đến đâu mà để cho người nghèo phải chịu cảnh đắng cay như vậy ngay cả khi họ đã nhắm mắt xuôi tay, thì e rằng sự phát triển ấy có còn ý nghĩa?

Chỉ chúng ta đau lòng thôi. Còn những con số khổng lồ ghi lại số tiền trăm tỷ ngàn tỷ đã vùi chôn trong lãng phí là những con số vô tri vô giác. Hình ảnh người phụ nữ nghèo khó ở Sơn La, khi qua đời bị buộc vào xe máy chở về, đôi bàn chân tím tái thò ra ngoài, hình ảnh ấy có làm cho ông nọ bà kia động lòng trắc ẩn?

Mi An.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét